1) Tôn Tử viết : Phàm dụng binh chi pháp …ý quên … phép dùng
binh thường, tướng soái nhận lệnh vua, trưng tập dân chúng, tổ chức quân đội,
sau mới bày trận đối địch.
2) Trong quá trình đó, khó nhất là quân tranh,
nghĩa là giành lấy lợi thế.
Chú thích: câu số 2 Tôn Tử định nghĩa quân tranh là giàng lấy lợi thế. Lợi thế là yếu tố rất là quan trọng mà tác giả muốn đề cao trong chương này. Các bạn phải liêu ý đến vấn đề lợi thế trong khi tác chiến.
Chú thích: câu số 2 Tôn Tử định nghĩa quân tranh là giàng lấy lợi thế. Lợi thế là yếu tố rất là quan trọng mà tác giả muốn đề cao trong chương này. Các bạn phải liêu ý đến vấn đề lợi thế trong khi tác chiến.
3) Cái khó nhất của việc này là phải biến đường
vòng thành đường thẳng, biến bất lợi thành có lợi.
Chú thích: câu số ba nói lên sự khó khăn trong lúc quân tranh. Làm như thế nào mà từ thế bất lợi để thành có lợi. Đó là một quá trình rất là khó khăn. Làm sao mà thay đổi được tình thế là sự không phải là dễ. Làm sao mà tạo dựng được tình thế thuận lợi. Đó là một quá trình sáng tạo, một quá trình nghệ thuật khéo léo, uyên truyển và thích nghi trong mọi tình huống hoàn cảnh.
Chú thích: câu số ba nói lên sự khó khăn trong lúc quân tranh. Làm như thế nào mà từ thế bất lợi để thành có lợi. Đó là một quá trình rất là khó khăn. Làm sao mà thay đổi được tình thế là sự không phải là dễ. Làm sao mà tạo dựng được tình thế thuận lợi. Đó là một quá trình sáng tạo, một quá trình nghệ thuật khéo léo, uyên truyển và thích nghi trong mọi tình huống hoàn cảnh.
4) Tuy đi đường vòng nhưng lấy cái lợi nhỏ dụ địch
thì mới có thể xuất phát sau mà tới được trước yếu địa cần tranh, thế là hiểu
được phương pháp biến cong thành thẳng.
Chú thích câu số 4, Tôn Tử cố ý muốn nói đến sự dụ địch bằng cái lợi nhỏ. Có rất là hình thức để dụ địch. Có thể lấy tiền bạc mua chuộc, mỹ nhân, danh vọng, khiêu khích và vân vân ... Ví dụ, dả vờ thua bỏ chạy, dụ quân địch đuổi rượt vào trận địa mai phục. Dả vờ bỏ chạy, là mình làm cho địch thừa thắng song lên, truy kích quân mình đến cùng, Bên mình phải bắt buộc hy sinh một số thương vong mà làm cho địch không bị nghi ngờ. Một khi chúng vào ổ mai phục thì xẽ bị đánh tơi bời.
Chú thích câu số 4, Tôn Tử cố ý muốn nói đến sự dụ địch bằng cái lợi nhỏ. Có rất là hình thức để dụ địch. Có thể lấy tiền bạc mua chuộc, mỹ nhân, danh vọng, khiêu khích và vân vân ... Ví dụ, dả vờ thua bỏ chạy, dụ quân địch đuổi rượt vào trận địa mai phục. Dả vờ bỏ chạy, là mình làm cho địch thừa thắng song lên, truy kích quân mình đến cùng, Bên mình phải bắt buộc hy sinh một số thương vong mà làm cho địch không bị nghi ngờ. Một khi chúng vào ổ mai phục thì xẽ bị đánh tơi bời.
5) Quân tranh vừa có cái lợi, vừa có nguy hiểm.
6) Nếu đem toàn quân có trang bị nặng nề đi tranh
thì không thể đạt được dự định, nếu bỏ lại trang bị nặng thì trang bị nặng sẽ
tổn thất.
Chú thích câu số 5-6, Trong khi tranh giành lợi thế, bên mình vừa có cái lợi, vừa có nguy hiểm. Phải biết cả hai mặt lợi điểm và hại điểm. Phải hiểu, và thông suốt cả hai mặt thì mình mới có thể ra cái quyết định hay nhất. Làm sao cho sự nguy hiểm hạn chế lại và lợi điểm phát huy lên. Trong thời nay, khái niệm này có đã được phát triển thành một môn học chuyên môn đó là môn học quản lý sự ruổi ro (risk management). Mọi quyết định đều có sự ruổi ro hết cả. Trong câu 6, Tổn Tử đã cân nhắc vấn đề trang bị vũ khí hạng nặng hay là trang bị vũ khí hạng nhẹ cho quân sĩ trong lúc đi tranh giành lợi thế. Trang bị hạng nặng có lợi thế là an toàn, mà yếu điểm là nặng nề, không thể di chuyển nhanh lẹ. Còn nếu trang bị hạng nhẹ, thì di chuyển thuận tiện và nhanh nhẹ, như mà lại không có áo giáp bảo vệ an toàn.
Chú thích câu số 5-6, Trong khi tranh giành lợi thế, bên mình vừa có cái lợi, vừa có nguy hiểm. Phải biết cả hai mặt lợi điểm và hại điểm. Phải hiểu, và thông suốt cả hai mặt thì mình mới có thể ra cái quyết định hay nhất. Làm sao cho sự nguy hiểm hạn chế lại và lợi điểm phát huy lên. Trong thời nay, khái niệm này có đã được phát triển thành một môn học chuyên môn đó là môn học quản lý sự ruổi ro (risk management). Mọi quyết định đều có sự ruổi ro hết cả. Trong câu 6, Tổn Tử đã cân nhắc vấn đề trang bị vũ khí hạng nặng hay là trang bị vũ khí hạng nhẹ cho quân sĩ trong lúc đi tranh giành lợi thế. Trang bị hạng nặng có lợi thế là an toàn, mà yếu điểm là nặng nề, không thể di chuyển nhanh lẹ. Còn nếu trang bị hạng nhẹ, thì di chuyển thuận tiện và nhanh nhẹ, như mà lại không có áo giáp bảo vệ an toàn.
7) Vì thế, cuốn giáp tiến gấp, ngày đêm không nghỉ
để đi trăm dặm tranh lợi thì tướng lĩnh ba quân có thể bị bắt, lính khỏe tới
trước, yếu tới sau.
8) Cuối cùng chỉ có một phần mười binh lực đến
trước.
Chú thích câu số 7-8: Trong trường hợp tiến quân tốc hành tiến nhanh, tiến sâu vào nước địch, thì 1/10 quân mạnh sẽ đến trước, phần còn lại thì từ từ đến nơi.
Chú thích câu số 7-8: Trong trường hợp tiến quân tốc hành tiến nhanh, tiến sâu vào nước địch, thì 1/10 quân mạnh sẽ đến trước, phần còn lại thì từ từ đến nơi.
9) Đi năm mươi dặm tranh lợi, tướng lĩnh tiền quân
sẽ bị chặn, chỉ có một nửa binh lực tới trước.
Chú thích câu số 9: tiến nhanh tiến sâu vào nước địch 50 dặm thì 1/2 quân khỏe mạnh đến trước, còn 1/2 quân yếu đến sau
Chú thích câu số 9: tiến nhanh tiến sâu vào nước địch 50 dặm thì 1/2 quân khỏe mạnh đến trước, còn 1/2 quân yếu đến sau
10)
Đi
ba mươi dặm tranh lợi, chỉ có hai phần ba binh lực tới trước.
Chú thích câu số 10: tiên nhanh tiến sâu vào lãnh thổ nước địch 30 dặm, thì 2/3 quân khỏe mạnh đến trước, còn lại 1/3 quân yếu đến sau.
Chú thích câu số 10: tiên nhanh tiến sâu vào lãnh thổ nước địch 30 dặm, thì 2/3 quân khỏe mạnh đến trước, còn lại 1/3 quân yếu đến sau.
11)
Quân
đội không có trang bị nặng ắt thua, không có lương thảo ắt chết, không có vật
tư ắt khó sống.
Chú thích: Quân đội nào tiến nhanh, tiến sâu, trong khi đó quân tiếp viện, tiếp thế, quân nhu không đi cùng thì sẽ bị thiếu thốn lương thảo và vũ khí. Khi gặp dịch sẽ khó sống.
Chú thích: Quân đội nào tiến nhanh, tiến sâu, trong khi đó quân tiếp viện, tiếp thế, quân nhu không đi cùng thì sẽ bị thiếu thốn lương thảo và vũ khí. Khi gặp dịch sẽ khó sống.
12)
Chưa
biết ý đồ chiến lược của các chư hầu, không thể tính việc kết giao ; chưa thông
địa hình sông núi, đầm hồ, không thể hành quân ; không dùng người dẫn đường
không thể chiếm địa lợi.
Chú thích câu số 12: Tôn Tử nhận mạnh về sự thông tin, tình báo là một yết tốt rất là quan trọng trong mọi tình huống. Ví dụ, phải cần có thông tin về các nước trước khi mà ngoại giao với các nước láng giềng. Phải có thông tin, về địa thế trước khi mà hành quân. Phải có chuyên gia dẫn đường, thì mới vào chiếm địa để giành lấy lợi thế.
Chú thích câu số 12: Tôn Tử nhận mạnh về sự thông tin, tình báo là một yết tốt rất là quan trọng trong mọi tình huống. Ví dụ, phải cần có thông tin về các nước trước khi mà ngoại giao với các nước láng giềng. Phải có thông tin, về địa thế trước khi mà hành quân. Phải có chuyên gia dẫn đường, thì mới vào chiếm địa để giành lấy lợi thế.
13)
Dùng
binh đánh trận phải dựa vào biến hóa gian trá mới mong thành công, phải căn cứ
vào chỗ có lợi hay không mà hành động, tùy sự phân tán hay tập trung binh lực
mà thay đổi chiến thuật.
Chú thích câu số 13, trong lúc đánh trận, muốn được cầu thắng thì phải biết biến hóa, tùy cơ ứng biết, và quan trọng nhất là phải gian trá, mưu mô, thì mới có huy vọng được thành công. Nêu mà đường đường chính chính thì khó mà thành công đâu. Một khi hai bên đều có lực lượng hùng hậu bằng nhau thì phải có thêm yếu tố gian trá, thì huy vọng sẽ mang về thành công và chiến thắng.
Chú thích câu số 13, trong lúc đánh trận, muốn được cầu thắng thì phải biết biến hóa, tùy cơ ứng biết, và quan trọng nhất là phải gian trá, mưu mô, thì mới có huy vọng được thành công. Nêu mà đường đường chính chính thì khó mà thành công đâu. Một khi hai bên đều có lực lượng hùng hậu bằng nhau thì phải có thêm yếu tố gian trá, thì huy vọng sẽ mang về thành công và chiến thắng.
14)
Quân
đội hành động thần tốc thì nhanh như gió cuốn, hành động chậm rãi thì lừng
khừng như rừng rậm, khi tấn công thì như lửa cháy, khi phòng thủ thì như núi
đá, khi ẩn mình thì như bóng tối, khi xung phong thì như sấm sét.
Chú thích câu số 14, Đây là phương châm chiến đấu.
Chú thích câu số 14, Đây là phương châm chiến đấu.
15)
Chiếm
được làng xã phải phân binh đoạt lấy, mở rộng lãnh thổ, phải phân binh trấn giữ
; cân nhắc lợi hại được mất rồi mới tùy cơ hành động.
16)
Trước
hết phải rõ phương pháp biến cong thành thẳng để giành thắng lợi, ấy là nguyên
tắc hành quân.
Chú thích: câu số 16. phải biến cách sáng xuất để giải quyết mọi vẫn đề vấn đề khó khăn, vất vả trong lúc giao tranh. Biến sự khó khăn thành không khó khăn để mang đến thắng lợi.
Chú thích: câu số 16. phải biến cách sáng xuất để giải quyết mọi vẫn đề vấn đề khó khăn, vất vả trong lúc giao tranh. Biến sự khó khăn thành không khó khăn để mang đến thắng lợi.
17)
Quân Chính viết : “Ngôn bất tương văn, cố vi
kim cổ, thị bất tương kiến, cố vi tinh kỳ” có nghĩa là “khi tác chiến mà dùng
lời nói chỉ huy e quân nghe không được, phải cần đến chiêng trống ; dùng động
tác e quân không nhìn thấy, phải cần đến cờ lệnh.
18)
Chiêng
trống, cờ lệnh dùng để thống nhất hành động của toàn quân.
Chú thích câu số 18, Chiêng trống, cờ lệnh là những phương tiện được dùng để làm thông tin, và ban bố mệnh lệnh cho quân sĩ trong lúc hành quân và đánh nhau.
Chú thích câu số 18, Chiêng trống, cờ lệnh là những phương tiện được dùng để làm thông tin, và ban bố mệnh lệnh cho quân sĩ trong lúc hành quân và đánh nhau.
19)
Toàn
quân đã hành động nhất nhất thì người lính dũng cảm không thể tiến một mình,
người lính nhút nhát cũng không thể lùi một mình, đó là phương pháp chỉ huy
toàn thể đội hình tác chiến”.
Chú thích câu số 19, Phải đào tạo quân sĩ làm sao cho quân sĩ đồng tâm, đồng trí, quyết chiến, quyết thắng.
Chú thích câu số 19, Phải đào tạo quân sĩ làm sao cho quân sĩ đồng tâm, đồng trí, quyết chiến, quyết thắng.
20)
Đối
với quân địch, có thể làm tan nhuệ khí của chúng ; đối với tướng địch, có thể
làm dao động quyết tâm của họ.
Chú thích câu số 20: Phải làm sao cho nhuệ khí quân sỉ của địch yếu đi, ý chí chiến đấu của ta thăng lên thì mới tham chiến. Và quan trọng hơn nữa là phải đánh tan quyết tâm của tướng địch. Đấy là phương pháp làm chủ được ý chí chiến tranh. Muốn cho quân sĩ có ý chí lên cao thì phải làm sao cho quân sĩ và nhân dân căp ghét, hân thù quân địch. Làm sao cho tinh thần chuyến đấu được lên cao, đó là nhờ tuyên truyền.
Chú thích câu số 20: Phải làm sao cho nhuệ khí quân sỉ của địch yếu đi, ý chí chiến đấu của ta thăng lên thì mới tham chiến. Và quan trọng hơn nữa là phải đánh tan quyết tâm của tướng địch. Đấy là phương pháp làm chủ được ý chí chiến tranh. Muốn cho quân sĩ có ý chí lên cao thì phải làm sao cho quân sĩ và nhân dân căp ghét, hân thù quân địch. Làm sao cho tinh thần chuyến đấu được lên cao, đó là nhờ tuyên truyền.
21)
Sĩ
khí của quân đội lúc mới giao chiến thì hăng hái, sau một thời gian dần dần suy
giảm, cuối cùng tiêu tan.
22)
Người
giỏi dùng binh phải tránh nhuệ khí hăng hái của địch cho đến khi nhuệ khí đó
của chúng bị tiêu tan giảm sút thì đánh, đó là cách nắm chắc sĩ khí quân đội.
23)
Lấy sự nghiêm chỉnh của quân ta đối phó với sự
hỗn loạn của quân địch, lấy sự bình tĩnh của quân ta đối phó với sự hoang mang
của quân địch, đó là cách nắm chắc tâm lý quân đội.
24)
Lấy
gần chờ xa, lấy nhàn chờ mệt (dĩ dật đãi lao),
25)
lấy
no chờ đói, đó là cách nắm chắc sức chiến đấu của quân đội.
26)
Không đi chặn đánh quân địch đang có hàng ngũ
chỉnh tề, không đánh kẻ địch có thế trận và lực lượng hùng mạnh, đó là cách nắm
vững biến hóa chuyển động.
Chú thích câu số 26: phương châm đánh đích là không nên đánh vào chích diện, lúc mà chúng đang có khí huyết nổi lên, mà chờ đợi lúc chúng mệt mỏi. Hay nói khác khắt, thì phải chờ ra lúc yếu mện, căng me lúc chúng sơ hở rồi mới ra tay tân công.
Chú thích câu số 26: phương châm đánh đích là không nên đánh vào chích diện, lúc mà chúng đang có khí huyết nổi lên, mà chờ đợi lúc chúng mệt mỏi. Hay nói khác khắt, thì phải chờ ra lúc yếu mện, căng me lúc chúng sơ hở rồi mới ra tay tân công.
27)
Nguyên
tắc dùng binh là : địch chiếm núi cao thì không đánh lên, địch dựa vào gò đống
thì không nên đánh chính diện, địch vờ thua chạy thì không nên đuổi theo, quân
địch tinh nhuệ thì chưa nên đánh vội, địch cho quân ta nhử mồi thì mặc kệ
chúng, địch rút về nước thì không nên chặn đường, bao vây quân địch nên chừa
một lối thoát cho chúng, địch cùng khốn thì không nên quá bức bách chúng.
28)
Phép
dùng binh là như thế.